$932
Cung cấp các dịch vụ và sản phẩm chất lượng của 2025 08 06 Sunwin gõ. Tận hưởng chất lượng và sự hài lòng từ 2025 08 06 Sunwin gõ."Tôi sống ở đây đủ lâu để nhận ra cô không phải người làng và nhìn cô càng không giống dân buôn hay thồ hàng lên núi bán. Mà lên núi trong thời tiết thế này thì chắc chỉ có giáo viên trẻ mới được điều động về thôi. Cô lên xe đi, tôi chở cô đến trường, đi bộ thì biết bao giờ mới tới nơi". Huy cười nhếch môi, vỗ vào yên xe, ra hiệu cho Tâm. Câu chuyện của họ chỉ dừng lại ở đó, vì thời tiết càng lúc càng xấu, Huy bặm môi, tập trung lái xe.️
Cung cấp các dịch vụ và sản phẩm chất lượng của 2025 08 06 Sunwin gõ. Tận hưởng chất lượng và sự hài lòng từ 2025 08 06 Sunwin gõ.Một kỷ niệm làm tôi nhớ mãi khi đến trường học mùa nước nổi. Hôm đó, cũng như mọi ngày tôi và các bạn đi bộ đến trường học. Dù cùng xã Trung An (Thốt Nốt, Cần Thơ) nhưng nhà tôi ở phía bên này sông còn trường là ở bên kia sông. Do chưa có cầu bắc qua sông, để qua trường học chúng tôi phải đi qua một bến đò được người ta chèo ghe đưa qua (điều thật trân trọng là tất cả thầy cô và học sinh như chúng tôi đi học qua sông đều được miễn phí, không phải đóng tiền đò). Bữa đó nước lớn, dòng nước chảy mạnh để kịp giờ, học sinh chen nhau lên chiếc ghe nhỏ để đến trường. Chiếc ghe nặng vì chở học sinh, dòng nước chảy xiết, người chèo ghe rất vất vả chèo để chiếc ghe chầm chậm qua sông. Nhưng học sinh chúng tôi thuộc hàng thứ ba trong “nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò” mặc cho người chèo ghe và mọi người hai bên bờ la hét bảo không được đùa giỡn, ngồi im thì có sợ gì đâu vẫn cười đùa khiến chiếc ghe chồng chềnh và sau đó bị chìm, khiến mọi người hoảng hồn. Thật may là con sông nơi chiếc ghe chở chúng tôi bị chìm không rộng lắm nên học sinh tự bơi vào bờ, phần được nhiều người lớn đưa ghe, xuồng ra ứng cứu kịp thời nên tất cả đều an toàn. Nhưng áo quần, sách vở đều ướt hết. Sau lần đó, chúng tôi bị gia đình la một trận, nhà trường thì nhắc nhở lần sau phải cẩn thận khi đi đò qua sông bởi nếu không sẽ nguy hiểm tính mạng. Bây giờ nghĩ lại tôi còn rùng mình khi nhớ về buổi đi học ngày hôm đó. Hiện nay để thuận tiện cho việc qua lại của người dân hai bờ sông, địa phương đã xây dựng một cây cầu sắt cách vị trí bến đò lúc tôi còn đi học ở đây không xa.️
Đang trong cuộc sống hôn nhân, Võ Thị Kim Huệ (28 tuổi), ngụ tại đường Vành Đai, P.Đông Hòa, TX.Dĩ An (tỉnh Bình Dương), chia sẻ: “Bản thân lấy chồng hơn 7 năm nay nên khi nghe những chia sẻ của anh Trường Giang mình thấy đúng và sâu sắc quá. Trước kia mình cũng nghĩ phải có tiền tài, danh vọng, của cải dư dả mới là hạnh phúc. Nhưng khi trải qua nhiều chuyện rồi mình nhận thấy một cuộc sống bình yên, không sóng gió, gia đình hòa thuận và những người thân bên cạnh khỏe mạnh mới thật sự là hạnh phúc”.️
Cha tôi hai vợ. Bà cả đẻ sáu bận nuôi được ba, chị Chum, chị Phình và anh Phèo (Phèo là tên cúng cơm của anh Chí tôi bây giờ). Mẹ tôi về làm kế sinh thêm với cha tôi được hai trai. Khi có mẹ tôi về, bà cả ra ở riêng. Từ tôi đổ lên đến chị Chum đều mang những cái tên xấu xí, hèn hạ. Mười sáu tuổi, sắp đi bộ đội người làng vẫn gọi tôi là thằng Mõ. Những khi họp đội họp đoàn, tên bốn chị em tôi đọc lên cứ như người ta gõ thùng đập mẹt: Chum, Phình, Phèo, Mõ…Càng lớn chúng tôi càng xấu hổ. Tôi bàn với anh Phèo đổi tên. Bà cả đã mất. Mẹ tôi bảo: ️